Xin Cám Ơn Cuộc Ðời
Thứ Năm ngày mai sẽ là Lễ Tạ Ơn tại Mỹ. Trân trọng mời dọc bài viết dặc biệt cho mùa lễ tạ ơn nam nay của tác giả Hoàng Thanh. Cô tên thật Võ Ngọc Thanh, một duợc si thuộc lớp tuổi 30’., hiện là cư dân Westminster, Orange County. Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa dề “Xin Cám Ơn Cuộc Ðời” kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thuờng, bắt dầu từ cái bình thuờng nhất: “Chỉ với một nụ cuời…” Tựa đề mới đuợc dặt lại theo tinh thần bài viết.
***
Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại dến. Tôi vẫn còn nhớ, lần dầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ On, tôi thầm nghi, “Dân ngoại quốc sao mà… “quởn” quá, cứ bày dặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cung chỉ dể có dịp bán thiệp, bán hàng dể nguời ta mua tặng nhau thôi, cung là một cách làm business dó mà…”
Năm dầu tiên dặt chân dến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghia gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm dó đuợc nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần an uống với gia dình.
Mãi ba nam sau thì tôi mới thật sự hiểu duợc ý nghia của ngày Lễ Tạ Ơn.
Thời gian này tôi dang thực tập ở một Pharmacy dể lấy bằng Duợc Si. Tiệm thuốc này rất dông khách, cả ngày mọi nguời làm không nghỉ tay, diện thoại lúc nào cung reng liên tục, nên ai nấy cung dều cang thẳng, mệt mỏi, dễ dâm ra quạu quọ, và hầu nhu không ai có nổi một nụ cuời trên môi.
Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm dó bà dã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại dang diều trị ung thu ở giai doạn cuối. Cứ mỗi lần bà dến lấy thuốc (bà uống hon muời mấy món mỗi tháng, cho dủ loại bệnh), tôi dều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thuờng ráng cuời vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ dẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và dứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhung lại bị tật nguyền, rồi từ dó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không di làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thu. Mấy nguời làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà duỡng lão.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào chiều hôm truớc ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà dến lấy thuốc. Bỗng dung bà cuời với tôi và đưa tặng tôi tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền di.
Tôi mở tấm thiệp và xúc dộng nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:
Dear Thanh,
My name is Josephine Smiley, but life does not “smile” to me at all. Many times I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say “Thank you”, Thanh.
Thank you, very much, for your smile…
Rồi bà ôm tôi và bà chảy nuớc mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình uớt, nghe cổ họng mình nghẹn… Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cuời, mà tôi dã có thể giúp cho một con nguời có thêm nghị lực dể sống còn.
Ðó là lần dầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghia cao quý của ngày lễ Thanksgiving.
Ngày Lễ Tạ ơn nam sau, tôi cung có ý ngóng trông bà dến lấy thuốc truớc khi dóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ dến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm truớc. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô dến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta dã có hứa là sẽ làm tròn uớc nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nuớc mắt ràn rụa của tôi dã làm nhòe hẳn di những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:
My dear Thanh,
I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile…
I love you, my “daughter”.. .
Tôi còn nhớ tôi dã khóc sung cả mắt ngày hôm dó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, nguời “Mẹ American” dã gọi tôi bằng tiếng “my daughter”…
Truớc mùa Lễ Tạ Ơn nam sau dó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ dặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy dó.
Mãi cho dến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của nguời bệnh nhân này. Và cũng từ dó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi dã “cảm” được ý nghia thật sự của ngày lễ dặc biệt này.
*
Thông thuờng thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp dể gia dình họp mặt. Mọi nguời đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào dó, đem tặng cho nguời mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn. Theo phong tục bao dời nay, thì trong buổi họp mặt gia dình vào dịp lễ này, món an chính luôn là món gà tây (tuckey).
Từ mấy tuần truớc ngày Lễ TẠ ƠN, hầu nhu chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có… Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cả trăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi nguời ăn nhậu.
Nguời Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thuờng làm món gà ta, “gà đi bộ.” Ngày xua tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Ðạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần truớc ngày lễ, hễ tôi làm duợc việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi huớng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được dầu thai vào một kiếp sống mới, tốt dẹp và an lành hon.
Từ hơn 10 nam nay, cứ mỗi năm dến Lễ Tạ Ơn, tôi dều ráng sắp xếp công việc để có thể tham gia vào những buổi “Free meals” tổ chức bởi các Hội Từ Thiện, nhằm giúp bữa ăn cho những nguời không nhà. Có đến với những bữa cơm nhu thế này, tôi mới thấy thương cho những nguời dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, nguời da vàng cũng có, và có cả nguời Việt Nam mình nữa. Họ dứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều nguời không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp…dể chờ dến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua dêm.
Ở nơi đâu trên trái dất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều nguời đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta…
Nếu nói về hai chữ “TẠ ƠN” với những nguời mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi dời này mà không từng mang ơn một hay nhiều nguời khác. Chúng ta được sinh ra làm nguời, đã là một ơn sủng của Thuợng Ðế. Như tôi đây, có đuợc ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy…
Cám on quê hương tôi -Việt Nam, với 2 mùa mưa nắng, với những nguời dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê huong tôi, là nỗi nhớ, niềm thuong của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê nguời…
Cám on Mẹ, dã sinh ra con và nuôi duỡng con cho dến ngày truởng thành. Cám on Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn dã làm lung Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn di, về những nỗi buồn lo mà Mẹ dã từng âm thầm chịu dựng suốt gần nửa thế kỷ qua…
Cám on Ba, dã nuôi nấng, dạy dỗ con nên nguời. Cám on Ba, về những nam tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài dằng dẵng chạy lo cho con từng miếng com manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lung áo Ba, dể kiếm từng dồng tiền nuôi con an học….
Cám on các Thầy Cô, dã dạy dỗ con nên nguời, dã truyền cho con biết bao kiến thức dêå con trở thành một nguời hữu dụng cho dất nuớc, xã hội…
Cám on các chị, các em tôi, dã xẻ chia với tôi những tháng ngày co cực nhất, những buổi dầu dặt chân trên xứ lạ quê nguời, dã chia vui, dộng viên những lúc tôi thành công, dã nâng dỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại…
Cám on tất cả bạn bè tôi, dã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm – buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua duợc. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì dể mà luu luyến cả…
Cám on nhỏ bạn thân ngày xua, dã “nuôi”tôi cả mấy nam trời Ðại học, bằng những lon “gigo” com, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nho,û hay những ly trà dá ở can tin ngày nào.
Cám on các bệnh nhân của tôi, dã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, dã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái dau của bệnh tật…
Cám on các ông chủ, bà chủ của tôi, dã cho tôi biết giá trị của dồng tiền, dể tôi hiểu mình không nên phung phí, vì dồng tiền luong thiện bao giờ cung phải dánh dổi bằng công lao khó nhọc…
Cám on những nguời tình, cả những nguời từng bỏ ra di, dã giúp tôi biết duợc cảm nhận duợc thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là dau khổ, chia ly.
Cám on những dòng tho, dòng nhạc, dã giúp tôi tìm vui trong những phút giây tho thẩn nhất, dể quên di chút sầu muộn âu lo, dể thấy cuộc dời này vẫn còn có chút gì dó dể nhớ, dể thuong…
Cám on những thang trầm của cuộc sống, dã cho tôi nếm dủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay dắng của cuộc dời, dể nhận ra cuộc sống này là vô thuờng… dể từ dó bớt dần “cái tôi”- cái ngã mạn của ngày nào…
Xin cám on tất cả… những ai dã dến trong cuộc dời tôi, và cả những ai tôi chua từng quen biết. Bởi vì:
” Trăm năm truớc thì ta chua gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc dời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau…”
Và cứ thế mỗi nam, khi mùa Lễ Tạ On dến, tôi lại di mua những tấm thiệp, hay một chút quà dể tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những nguời thân thuong, và những nguời dã từng giúp dỡ tôi. Cuộc sống này, dôi lúc chúng ta cung cần nên biểu lộ tình thuong yêu của mình, bằng một hành dộng gì dó cụ thể, dù chỉ là một lời nói “Con thuong Mẹ”, hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thuong, là phải duợc cho di, và phải duợc dón nhận, bởi lỡ mai này, những nguời thuong của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ On sẽ có còn ý nghia gì không?
Xin cho tôi duợc một lần, nói lời Tạ On: Cám on lắm, cuộc dời này…
Hoàng Thanh
Bài do Kim Hòa gởi đên Vô Ngã
kimh0009@yahoo.com