KẺ LANG THANG VÀ VỊ KHÁCH ĐÊM MƯA.. Đổ Anh Thư

1 Th1

Gã đích thị là một kẻ lang thang đầu đường, xó chợ. Gã cư ngụ dưới gầm cầu, nơi từ sáng tới chiều nồng nặc mùi tanh hôi xú uế.
Ngày nắng thì cơ man nào là các loại rác : bao ni lon, lá chuối, giấy gói các loại thực phẩm…v..vv..từ khu chợ gần đó theo gió bay vào.
Còn những ngày mưa, nước cống tràn lên đến chỗ gã nằm, quện theo bao nhiêu bùn, rác….Ấy thế mà nơi đây là giang sơn riêng biệt của gã đã từ rất lâu rồi, không kẻ nào dám vào đây tranh giành , chiếm cứ..!
Gã không nhớ mình có mặt trên đời từ khi nào nữa, đến như cái tên KẺ LANG THANG , cũng do dân ở chợ gọi mãi mà thành..Cuộc đời gã hầu như chẳng có gì để nói, ngoài việc lang thang quanh ngõ chợ, chân cầu kiếm ăn, gã chỉ còn mỗi việc đánh nhau để giữ gìn miếng ăn vừa kiếm được…
Những lúc ấy, gã mất hẳn cái vẻ hiền lành giả tạo.miếng mồi để ngay trước mặt, gã đứng đối diện kẻ tranh giành, xuống tấn, thủ bộ sẵn sàng tấn công..mắt gã long lên sòng sọc, lông cổ xù lên, dựng đứng…hai hàm răng trắng nhởn nhe ra dữ tợn kèm theo những tiếng gầm gừ đe dọa.Gã cứ giữ bộ dạng hung tợn như thế cho đến lúc kẻ kia chờn dạ, rút lui…
Chỉ chờ có thế, gã nằm mọp xuống, hai chân trước giữ chặt miếng mồi, gã nhai, gặm ngấu nghiến…nước dãi chảy tràn ra theo kẽ răng, khóe mép.Mắt gã lim dim ra chiều sung sướng lắm…
Gã sống một mình,lúc đói phải đi kiếm ăn thì thôi, khi đã lưng lửng dạ, trở về nằm trong xó tối, gã thường nghĩ miên man về thân phận, cám cảnh cô đơn, không biết gã có biết khóc không mà lúc ấy tự dưng mắt cứ ướt nhòe…

Một đêm trời tối như hũ nút, gã đang nằm nhâm nhi thưởng thức cái gói chân, đầu , cánh vịt quay của bà hàng trong chợ vứt cho hồi sớm..Bỗng nghe trong cơn gió lạnh ùa vào thoảng tiếng kêu rên thảm thiết…Thoạt đầu, gã chẳng mấy quan tâm. Cuộc sống giang hồ, gió bụi đường đời đã rèn cho gã một thái độ lạnh lùng, vô cảm trước mọi sự việc, gã vẫn cứ điềm nhiên đánh chén một cách khoái trá trong cái xó riêng tư của mình..

Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng kêu rên càng thống thiết, bi ai hơn, dường như có cả mùi nước mắt trong gió đưa vào….Bất chợt gã thấy trong lòng rung lên một cảm xúc lạ kỳ..cái cảm giác này chưa bao giờ gã có trong đời..gã tò mò, đứng lên, bước ra nhìn sang bên đường, nơi phát ra tiếng kêu ai oán đó… Một sinh vật nhỏ bé đang run lên vì lạnh, toàn thân ướt sũng nước mưa…con bé (chắc vậy,,vì hình hài yếu ớt, mỏng manh quá) đang trân mình chịu những làn mưa như quất vào thân thể yếu đuối đáng thương…

Máu trong người bỗng nóng lên, gã hành động một cách không tự chủ, hùng dũng băng ngang đường dưới cơn mưa xối xả, đến gần bên cô bé, ngoạm ngang cổ rồi chạy một mạch về tổ ấm dưới chân cầu …

Gã đặt con bé nằm vào bên trong cùng, nơi khô nhất, ấm nhất trong cái xó hôi tanh của gã.và cứ thế gã liếm từ đầu đến chân con bé, liếm cho đến khi bộ lông trở lại khô ráo, mềm mượt như nhung.Cô bé được chăm sóc, cuộn tròn người lại , rúc vào bụng gã tìm hơi ấm, chiếc miệng đỏ hồng xinh xắn đã thôi rên khóc mà chỉ gừ gừ khe khẽ, thi thoảng lại kèm vài tiếng kêu nũng nịu meo…meo…

Gã để yên cho cô bé nằm trong lòng mình, đôi mắt lim dim ngắm nhìn kẻ không cùng chủng loại bằng một thứ tình cảm lạ lùng, đầy những yêu thương, trìu mến…ngoài trời, mưa càng to thêm, bên trong cái xó dưới gầm cầu, hai trái tim đang cùng nhịp đập, hai sinh vật khác loài đang cùng tận hưởng niềm hạnh phúc của một MÁI ẤM TÌNH THƯƠNG..
ATĐ.
7/2016.

ảnh minh họa

Bình luận về bài viết này