Tag Archives: Số phận

Số phận ‘bộ ba’ phim kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long

10 Th8

 

Số phận ‘bộ ba’ phim kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long

Thể thao và Văn hóa

(Thethaovanhoa.vn) – Mới đây UBND TP Hà Nội đã tuyên bố sẽ tặng bộ phim truyền hình 30 tập Thái sư Trần Thủ Độ cho Đài Truyền hình Việt Nam và không đòi hỏi bất kỳ khoản kinh phí nào về bản quyền. Như vậy sau 3 năm, bộ phim truyền hình 30 tập được làm bằng khoản kinh phí khổng lồ 57 tỷ đồng vẫn đang trên con đường tìm cơ hội đến với khán giả.

Bộ phim nói trên là 1 trong 3 “siêu phẩm” sản xuất nhân dịp kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long. Nói siêu phẩm vì kinh phí đầu tư toàn cỡ 50 tỷ đến 100 tỷ. Ba bộ phim được sinh ra với sứ mệnh đặc biệt, kỉ niệm thời khắc trọng đại của dân tộc, nhưng không phim nào kịp tiến độ. Mãi đến tháng 4/2011 Huyền sử thiên đô mới lên sóng, còn đến bây giờ khán giả cũng chưa biết biết mặt mũi 2 siêu phẩm còn lại ra làm sao. Số phận của 3 bộ phim này cho tới nay vẫn còn dang dở.

1. Thái sư Trần Thủ Độ là dự án UBND TP Hà Nội đặt Hãng phim Truyện I làm nhân dịp kỉ niệm 1.000 năm Thăng Long với kinh phí đầu tư hơn 57 tỷ đồng cho 30 tập phim. Nhưng phim không công chiếu trong dịp Đại lễ vì một lý do nhạy cảm – trong lịch sử Trần Thủ Độ là người tiêu diệt nhà Lý.


Phim Thái sư Trần Thủ Độ

Phim này đã từng dự thi giải Cánh diều 2011, nhưng bị loại ra vì chưa được hội đồng nào duyệt. Sau đó phim đã được hội đồng duyệt phim của Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội thông qua. Đủ giấy phép thông hành, phim tiến thẳng vào Cánh diều 2012 và đã đoạt 3 giải: Cánh diều vàng cho Phim truyền hình xuất sắc nhất, Biên kịch phim truyền hình xuất sắc nhất và Đạo diễn phim truyền hình xuất sắc nhất.

Được giải ở Cánh diều coi như đã được thêm một vòng kiểm định, nhưng con đường đến với khán giả vẫn còn rất gian nan. Mới đây UBND TP Hà Nội đã tuyên bố tặng bộ phim Thái sư Trần Thủ Độ cho Đài Truyền hình Việt Nam mà không đòi hỏi bất cứ điều kiện nào. Điều đó đồng nghĩa đài chiếu, đài thu quảng cáo. Còn nhà sản xuất là thành phố Hà Nội sẽ không thu được đồng nào để bù lại chi phí sản xuất.

2.Huyền sử thiên đô làm sau Thái sư Trần Thủ Độ nhưng lại tìm được cơ hội ra mắt khán giả trước. Huyền sử thiên đô đã rất may mắn xin tận dụng được bối cảnh và phục trang của Thái sư Trần Thủ Độ, tiếc là bộ phim đã không thể ra đúng dịp 1.000 năm Thăng Long nên mất nhiều cơ hội kêu gọi tài trợ.

Khi phát sóng 20 tập đầu tiên phim nhận được phản hồi tốt từ khán giả. Sau một thời gian gián đoạn 22 tập tiếp theo cũng được chiếu tiếp. Nhưng hiệu quả quảng cáo trên đài qua thấp, yêu cầu mỗi tập phải thu được 1 tỷ 300 triệu đồng tiền quảng cáo đã không đạt được. Nhà sản xuất là Công ty Sao Thế giới đã bỏ ra 60 tỷ cho 42 tập đầu nhưng bị lỗ nặng, vì thế mấy chục tập phim còn lại vẫn bị treo đến bây giờ.

Hỏi đơn vị làm bộ phim này là Hãng phim Truyện I, Giám đốc hãng là đạo diễn Đặng Tất Bình cho biết: “Tình hình vẫn thế, kinh tế khó khăn, bên nhà sản xuất chưa kêu gọi được tiền. Kịch bản văn học bây giờ vẫn còn tới 40 tập đấy. Hi vọng 1 – 2 năm nữa có người đầu tư thì làm tiếp”.

3. Còn đường tới với khán giả của bộ phim Lý Công Uẩn – Đường tới thành Thăng Long (kinh phí đầu tư 100 tỷ!) coi như đã bị “đứt” từ giữa năm 2011 khi Đài Truyền hình Việt Nam quyết định không chiếu bộ phim này. Nhưng các khâu quan trọng như biên kịch, đạo diễn, quay phim, phục trang, bối cảnh… đều do người Trung Quốc đảm nhiệm, nên sản phẩm chẳng khác gì phim lịch sử Trung Quốc.

Đây là một bộ phim mà Hội đồng Duyệt phim Quốc gia đánh giá là không thể sửa. Dư luận thì bức xúc vì sao một bộ phim lịch sử Việt Nam lại có thể được thực hiện một cách dễ dãi như vậy. Không một đài địa phương nào muốn nhận bộ phim này về chiếu.

4. Ở Việt Nam, việc làm phim nhân kỉ niệm một ngày lễ lớn nào đó từ lâu đã trở thành truyền thống. Dòng phim này vẫn được người trong nghề gọi là phim “cúng cụ”. Dù làm phim làm chỉ để kỉ niệm nhưng đây cũng là cơ hội để người làm nghề thử sức với các đề tài lớn của dân tộc. Một đạo diễn gạo cội cho biết khi làm dòng phim này ông luôn tâm niệm: Dù làm phim “cúng cụ” thì cũng phải làm tử tế để cho con cháu sau này còn “ăn” được.

Dịp Đại lễ đáng lẽ phải là cơ hội để cùng chung sức, chung tay làm những sản phẩm xứng tầm. Làm xong phải có kế hoạch để đưa sản phẩm văn hóa nghệ thuật đến với công chúng. Nhưng kết cục phim được đánh giá là tốt thì không có tiền để làm tiếp. Một bộ phim vẫn chưa tìm được đầu ra, dù Đại lễ đã qua 3 năm. Một bộ phim chất lượng tồi, mà giờ mỗi khi nhắc đến nhiều người lại thấy ái ngại với tiền nhân.

Linh Lan
Thể thao & Văn hóa

Số phận bài báo “triệu người vui, triệu người buồn”… – PLTP

22 Th6

Số phận bài báo “triệu người vui, triệu người buồn”…

Ông Nguyễn Vĩnh, nguyên Tổng Biên tập báo Quốc Tế (nay là báo Thế Giới và Việt Nam), kể về một câu chuyện trắc trở xung quanh bài phỏng vấn nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt.

Ông Vĩnh kể đó là một trong những bài báo in trên Quốc Tế được xây dựng công phu nhất nhưng cũng lại là bài báo có số phận trải đủ cung bậc thăng trầm…

“Đăng và gỡ”…

. Xây dựng công phu nghĩa là thế nào, thưa ông?

+ Cuối năm 2004, anh em nghiên cứu chính sách đối ngoại bên ngoại giao và báo Quốc Tế được gặp ông Võ Văn Kiệt nhằm trao đổi một số vấn đề đối ngoại. Sau buổi gặp, một phó tổng biên tập được phân công chấp bút, lựa những điều ông Kiệt trăn trở và tâm đắc nhất để soạn lại thành một bài viết dạng phỏng vấn. Hướng nhắm tới là cột mốc quan trọng năm 2005: 30 năm ngày giải phóng miền Nam, rất thích hợp để phát đi một tín hiệu đối ngoại quan trọng từ một nhân vật nguyên là lãnh đạo cấp cao. Bài được gửi xin ý kiến và được nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đồng ý cho đăng với kế hoạch thời gian sẽ đăng Quốc Tế số tết Ất Dậu 2005.

. Vậy còn thăng trầm?

+ Đó là khi bài đã lên khuôn ở nhà in thì tôi nhận được chỉ đạo qua điện thoại không cho phép đăng bài đó.

. Một bài báo quan trọng như thế thông thường khi chưa lên trang chỉ nhân vật và tòa soạn biết, tại sao lại rò rỉ để đến mức bị chỉ đạo gỡ bài?

+ Đó cũng chính là câu tôi đã hỏi vị lãnh đạo đó. Nhưng ông ấy từ chối trả lời mà chỉ yêu cầu tôi thực hiện không cho bài ấy xuất hiện. Cuối cùng, chúng tôi phải bóc hết một “tay in” là tám trang, rồi thay vào một bài khác.

. Bài bị gỡ thường là “có vấn đề”, lúc đó ông có sợ trách nhiệm cá nhân của mình không?

+ Khi thực hiện bài phỏng vấn đặc biệt này, tôi đều có báo cáo với cơ quan chủ quản của báo là Bộ Ngoại giao. Bài viết hoàn thành, chúng tôi cũng gửi lại cho nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đọc, sau đó ông có phê vào bản thảo là đồng ý cho đăng.

Nhà báo Nguyễn Vĩnh.

. Phản ứng của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt khi biết bài không được đăng như thế nào?

+ Ông ấy không hài lòng. Nguyên Thủ tướng còn viết thư riêng gửi cho một lãnh đạo cao cấp yêu cầu giải thích về việc này. Tôi vẫn còn giữ hai lá thư đó, bản gửi cho tôi biết, như một kỷ niệm công việc.

. Nhưng cuối cùng bài báo đó cũng được đăng với tựa đề là “Những đòi hỏi mới của thời cuộc”.

+ Đúng rồi, sau lá thư của ông Võ Văn Kiệt, không rõ từ lý do nào và ra sao mà một thời gian sau ngày bị dừng thì tổng biên tập lại nhận được chỉ đạo phải đăng bài này. Nhưng đúng lúc đó thì nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt lại không đồng ý để bài đó được đăng nữa.

. Báo Quốc Tếđã làm gì để thuyết phục ông Võ Văn Kiệt đồng ý?

+ Việc này vượt ra ngoài tầm của Ban Biên tập. Đích thân đồng chí Nguyễn Phú Bình lúc đó là thứ trưởng Bộ Ngoại giao vất vả lắm mới nhận được cái gật đầu của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt và bài báo đã được in vào ngày 30-3-2005.

“Triệu người vui, triệu người buồn”

. Dư luận về bài báo đó ra sao, thưa ông?

+ Dư luận rất tốt, rất nhiều báo ở trong nước và ngoài nước in lại hoặc đưa lên mạng bài báo này.

Bài báo hay ở nội dung và tư tưởng. Ngay mở đầu bài viết, nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt tái khẳng định rằng chiến thắng 30-4 là vĩ đại nhưng người Việt Nam cũng “đã phải trả giá cho chiến thắng đó bằng cả nỗi đau và nhiều sự mất mát”. Vì thế một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại theo các lối cũ vẫn làm sẽ “có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Vết thương chung của dân tộc như vậy cần được giữ lành, “thay vì lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”. Và muốn để mọi người Việt Nam chung tay hàn gắn thì chúng ta, người chiến thắng và đang lãnh đạo đất nước, “phải thực tâm khoan dung và hòa hợp”. Ở một lãnh đạo cấp cao, ý trên thật mới và rất quan trọng cho hòa hợp dân tộc.

. Trong bài trả lời phỏng vấn đó, nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt còn có đánh giá về tướng Dương Văn Minh?

+ Đúng, nguyên Thủ tướng phân tích tướng Minh nhậm chức tổng thống Việt Nam Cộng hòa ngày 28-4-1975 là thời điểm mà “một nhà quân sự như ông có thể đoán được sự thất thủ của Sài Gòn”, rồi Sài Gòn không “tử thủ” như các tướng tá khác muốn, trái lại thành phố giữ được nguyên vẹn do ông Minh chấp nhận đầu hàng. Sự việc được ông Kiệt kể lại: “Tôi và Thành ủy do anh Mai Chí Thọ phụ trách, sáng 30-4, khi nghe ông Minh kêu gọi binh lính buông súng để chờ bàn giao chính quyền cho cách mạng đã thở phào nhẹ nhõm. Phải ở chiến trường và vào đúng giờ phút ấy mới cảm nhận được tầm quan trọng của quyết định này”. Với cách nhìn nhận như vậy, ông Kiệt muốn nêu lên một thực tế, ông nói: “Điều quan trọng tôi muốn nói ở đây là tất cả những ai đã vì lòng yêu nước thương nòi, bằng nhiều con đường khác nhau, từng đóng góp vào cái chung và không đòi hỏi gì cho riêng mình
thì đều có quyền tự hào về những đóng góp đó và hãy tiếp tục cống hiến nhiều hơn nữa nhằm xây dựng Tổ quốc Việt Nam chúng ta giàu mạnh, văn minh, dân chủ và hạnh phúc”.

. Việc đánh giá về ông Dương Văn Minh như thế phải chăng cũng là một nguyên do khiến bài phỏng vấn đó bị yêu cầu dừng xuất bản?

+ Nguyên nhân thực sự tôi không rõ. Tuy nhiên, với hai ý lớn như thế, lại xuất hiện ở thời điểm 2005, khi mà trong nội bộ chúng ta còn có nhận thức và đánh giá chênh nhau, thậm chí khác nhau về thực chất của hòa hợp dân tộc và lực lượng thứ ba có liên quan đến tướng Dương Văn Minh, thì việc bài báo bị dừng lại, tôi nghĩ cũng là điều có thể hiểu được.

Ngoại giao văn hóa

. Về hưu nhưng ông dường như vẫn quan tâm đến thời cuộc với nhiều bài viết trên blog cá nhân và Facebook… Ông nghĩ thế nào về ngoại giao của ta trong thời điểm hiện nay?

+ Chúng ta vẫn thường nghe câu “thêm bạn bớt thù” trong quan hệ quốc tế. Như vậy tức là chúng ta vẫn thừa nhận có thù, làm như điều này “không thể hết được”. Nhưng tôi nghĩ không nên tư duy về thù và “sắp xếp” hai khái niệm bạn/thù theo lối cũ, được như thế thì vẫn tốt hơn. Nói cách khác là nên xác định ở thời nay sẽ chẳng có bạn hay thù nào là vĩnh viễn mà chỉ có quyền lợi đất nước và dân tộc là vĩnh viễn và vĩnh cửu.

. Nhưng có lúc đấu tranh để bảo vệ quyền lợi dân tộc, chúng ta phải chạm trán với kẻ thù, thưa ông?

+ Như thế chúng ta mới cần phải có đường lối và chính sách ngoại giao đúng đắn. Cần nhiều cách ứng xử và biện pháp khác nhau vận dụng khôn ngoan. Trong quan hệ là hợp tác cùng có lợi và bình đẳng, là mềm mỏng nhưng cần thì phải đấu tranh khi lợi ích dân tộc bị xâm hại. Trải qua bao chục năm dâu bể, tôi thoáng nghĩ đến phương cách trung lập. Cái thế địa-chính trị của nước ta nó mách bảo điều này. Lãnh đạo cấp cao chúng ta chẳng nói là nước ta không liên minh với nước này chống lại nước kia, cũng không cho ai đặt căn cứ quân sự và nếu phải sắm vũ khí cũng là để phòng thủ… Đây là một chủ đề rất lớn nên chúng mình để lúc khác bàn đến…

Ông Nguyễn Vĩnh tốt nghiệp khoa Ngữ  Văn Trường ĐH Tổng hợp Hà Nội khóa 1963-1967, ra trường ông được nhận vào làm việc như một biên tập viên tập sự tại NXB Ngoại văn. Từ năm 1998 ông được Bộ Ngoại giao bổ nhiệm làm tổng biên tập báo Quốc Tế cho đến năm 2006. Tiếp đó, ông còn là một trong những người gây dựng tuần báo Thời Đại của Liên hiệp Các Tổ chức hữu nghị Việt Nam, là tổng biên tập đầu tiên của tờ báo này đến năm 2008.

 

HỒ VIẾT THỊNH thực hiện

Số phận tàu tình báo Mỹ bị giữ ở Triều Tiên – Vnn

4 Th4

Số phận tàu tình báo Mỹ bị giữ ở Triều Tiên

Đến nay, CHDCND Triều Tiên đã giữ con tàu tình báo điện tử USS Pueblo của Hải quân Mỹ 45 năm.

Các tin liên quan
Bắc Kinh phản ứng thế nào với Triều Tiên?Mỹ điều tàu chiến tới sát Triều TiênXem chiến đấu cơ tàng hình Mỹ dùng “uy hiếp” Triều Tiên
Triều Tiên, Hải quân Mỹ, USS Pueblo, do thám, tình báo
Tàu USS Pueblo bên bờ sông Taedong ở Bình Nhưỡng.

Khi Hải quân Mỹ tăng cường áp lực lên Triều Tiên bằng một tàu khu trục có tên lửa dẫn đường tiến gần hơn tới bờ biển nước này, các nhà lãnh đạo quân sự của Mỹ có lẽ sẽ nghĩ đến một động thái tương tự cách đây 45 năm vốn đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng con tin kéo dài 11 tháng.

Ngày 23/1/1968, ở vùng biển quốc tế cách Triều Tiên 15 hải lý, USS Pueblo – một tàu tình báo điện tử của Mỹ – đã bị các tàu khu trục và các tàu mang ngư lôi bao vây với sự yểm trợ của các máy bay MiG trên bầu trời.

Lloyd Bucher, sĩ quan chỉ huy, đã lệnh cho nhân viên điện báo gửi tin tới các lực lượng ở Nhật Bản.

“Vừa bị yêu cầu đi theo vào Wonsan [Triều Tiên]. Ba người bị thương và một người bị mất chân. Chưa sử dụng vũ khí và chưa để lộ 50 cal MG [súng máy]. Đang hủy toàn bộ danh sách chủ chốt và nhiều [các thiết bị điện tử] hết mức có thể. Cần một sự giúp đỡ nào đó, những gã này không đùa được”.

Tuy nhiên, sự giúp đỡ chưa bao giờ tới với họ và có rất ít cơ hội trốn thoát. Các thủy thủ trên Pueblo bị dồn lại và bị tống vào các trại tù. Trong khi Bình Nhưỡng công bố hình ảnh tuyên truyền thể hiện sự chăm sóc chu đáo nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Toàn bộ thủy thủ đoàn luôn bị bỏ đói và bị tra tấn trong gần một năm.

Triều Tiên, Hải quân Mỹ, USS Pueblo, do thám, tình báo
Thủy thủ đoàn USS Pueblo bị bắt ở Triều Tiên.

Donald McClarren, một thủy thủ trên Pueblo, sau đó đã kể về sự đối xử tồi tệ mà ông hứng chịu và sau khi bị tra tấn ông nghĩ mình sẽ bị giết chết.

“Và khi tôi ngồi đó, viên sĩ quan phía sau chiếc ghế rút súng ra rồi chĩa thẳng vào đầu tôi, và có tiếng “tách”. Ý nghĩ trong đầu tôi khi ấy là “Mình sẽ nghe một tiếng nổ và viên đạn có gây đau đớn khi nó trúng đích? Và tôi trở nên trống rỗng”.

Là sĩ quan chỉ huy, tàu trưởng Bucher bị dọa hành quyết và liên tục bị đánh đập. Ông bị giam giữ ở bên ngoài nhưng cuối cùng bị ép phải nhượng bộ khi được thông báo các thủy thủ của ông sẽ bị giết từng người một nếu ông không thú nhận tội do thám, theo Hội Cựu chiến binh USS Pueblo.

Triều Tiên, Hải quân Mỹ, USS Pueblo, do thám, tình báo
USS Pueblo một điểm hấp dẫn khách tham quan ở Bình Nhưỡn.

Do khi đó cuộc chiến ở Việt Nam đang diễn ra ác liệt nên phía Mỹ không hề có một phản ứng quân sự nào nhằm vào Bình Nhưỡng. Thay vào đó, Tổng thống Lyndon Johnson dùng đến ngoại giao để trả tự do cho nhóm thủy thủ, tham gia đối thoại trực tiếp với Triều Tiên.

Để đảm bảo họ được trả tự do vào ngày 23/12/1968, Mỹ đồng ý xin lỗi đã vi phạm lãnh thổ Triều Tiên, thừa nhận do thám, và cam kết sẽ không bao giờ do thám nước này nữa.

USS Pueblo hiện nay là một điểm hấp dẫn khách tham quan ở Bình Nhưỡng. Mới đây, chính quyền bang Colorado của Mỹ đã thúc giục chính quyền Washington đòi lại con tàu.

Thanh Hảo(Theo Business Insider)

Trung Quốc xem xét hoãn đại hội đảng? – TP

10 Th5

> Bạc Hy Lai – Tượng đài băng đang tan chảy

TP – Báo chí phương Tây hôm 9-5 đưa tin đảng Cộng sản Trung Quốc đang xem xét việc lùi thời điểm tổ chức Đại hội đảng toàn quốc lần thứ 18 một vài tháng để thảo luận nội bộ về quy mô và nhân sự Ban Thường vụ Bộ Chính trị.

Một nguồn tin nói rằng, giới lãnh đạo cao nhất của đảng Cộng sản Trung Quốc đang xem xét đề nghị chuyển thời điểm tổ chức từ tháng 9 hoặc tháng 10 năm nay sang khoảng tháng 11 hoặc tháng 1 sang năm.

Theo nguồn tin này, thời gian trì hoãn này là để cho giới lãnh đạo thảo luận quy mô Ban Thường vụ Bộ Chính trị mà những người ủng hộ Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đang muốn giảm từ 9 ủy viên xuống còn 7, trong đó những người thân cận của ông Hồ Cẩm Đào chiếm đa số ghế. Trong khi đó, những người khác lại muốn mở rộng từ 9 ủy viên hiện nay lên 11.

Một nguồn tin khác nói rằng, việc chuẩn bị cho đại hội chưa xong nên đảng đang cân nhắc lùi ngày khai mạc đến mùa đông năm nay. Nhà khoa học chính trị Trung Quốc Liu Junning cho rằng, việc trì hoãn là dấu hiệu cho thấy sự sụp đổ của ông Bạc Hy Lai đã khiến Bộ Chính trị phải mất thời gian xử lý tình hình chính trị nội bộ.

Ông Bạc từng được coi là một ứng viên nặng ký vào Ban thường vụ sắp tới. Việc ông Bạc, Bí thư Thành ủy Trùng Khánh, bị đình chỉ mọi chức vụ trong đảng đã mở đường cho các nhân vật khác nhảy vào tranh ghế.

Do việc trì hoãn đại hội, các nhà lãnh đạo mới của Trung Quốc sẽ chỉ phải chờ từ 2 đến 4 tháng kể từ khi được bầu đến khi thực sự ngồi vào ghế lãnh đạo, thay vì phải chờ đến 6 tháng, nếu đại hội được tổ chức đúng kế hoạch ban đầu.

Một nhà đầu tư cho rằng, việc trì hoãn đại hội có thể được hiểu theo hai cách. Một là, ban lãnh đạo Trung Quốc đang bối rối trong vấn đề nội bộ và tranh luận về cải cách. Hai là, Trung Quốc đang tìm cách đối phó những thách thức do trật tự kinh tế thế giới mới tạo ra.

Đ.P Theo thestar.com