Thuốc Đắng
Những ngày gần đây trên mạng “lề trái” đăng mấy bài phê ông Vũ Khiêu, người được Đoảng sáng suốt ban tặng danh hiệu Giáo sư, Anh hùng lao động. Trong khi mấy báo “lề phải” thì vưỡn đăng những tin tức đại loại như Sài Gòn khánh thành khu tưởng niệm vua Hùng, trong đó có khắc bài văn của Vũ Khiêu. Lùi lại một chút, số báo tết Giáp Ngọ của chuyên đề Văn nghệ Công an còn đăng một bài ca ngợi ông Vũ Khiêu do chính bà con dâu của ông Vũ Khiêu (GS.TS. Nguyễn Thị Quý) viết, lại còn đăng ảnh đại gia đình ông Khiêu 4 thế hệ tươi như hoa chụp cùng ông Đại tướng Bộ trưởng công an Trần Đại Quang, như một cách ngầm khoe rằng nhà ta quen nhiều cốp lắm, ai mà dây vào là dại nhé. Người xưa có câu “mẹ hát con khen hay”, qua bài viết ca tụng bố chồng hết lời của bà Quý thì thiên hạ chỉ còn biết chặc lưỡi “bố chồng… giáng bút, con dâu khen hay”.
Ông Khiêu giỏi giang gì thì sớt gúc-gồ thấy toàn bài ca ngợi, nhưng khổ nỗi ở Việt Nam ta khi Đoảng đã khen thì ai dám chê. Mà Đoảng phong ông là giáo sư, Anh hùng lao động rồi cơ mà. Nên nhớ như cô Nhã Thuyên, Đoảng có ý kiến thì đến cái bằng Thạc sỹ học bằng thực học cũng bị thu lại.
Sẽ có bạn thắc mắc, nhỡ đâu Đoảng khen ông Khiêu là đúng thì sao? Vì dân gian có câu “người khôn nói trăm câu cũng phải câu dại, người dại nói trăm câu cũng được câu khôn”. Có lẽ ông Khiêu rơi vào cái xác xuất đúng 1% này. Do vậy, Thuốc Đắng tôi xem lại khoảng mươi tác phẩm ông Khiêu viết từ trước tới nay (khổ, nghỉ hưu rồi, rỗi rãi chả có việc gì mà), về cơ bản mà nói thì “hổng ngửi được”. Để mấy bữa rảnh tôi sẽ có bài viết phân tích sâu. Về cái phần câu đối, văn chúc nọ kia của Vũ tiên sinh thì càng nôn ruột, bài nào cũng “vinh quang thay”, “vẻ vang thay”, “tự hào thay”. Nào là nhân nghĩa sáng soi, nào là toàn dân đoàn kết, sơn hà thịnh trị… toàn những khẩu hiệu sáo không ngửi được, khiến một bạn đọc phải kêu lên rằng: “Xin thôi đi cho, ông Khiêu. Ông suốt ngày được ve vuốt, có biết đâu nỗi khổ của người dân oan khuất nơi vườn hoa, góc phố đòi công lý bao năm nay mà chẳng thấy đâu. Thì đoàn kết ở đâu, thương yêu nỗi gì. Bút tích trên văn bia để lưu dấu cho hậu thế, nào phải chuyện vung bút nói xằng, đừng để lại ở đó những gì mà người dân không muốn đọc, không muốn nghe, vì nó không đúng. Ông quá già và lẫn rồi”.
Cái sự già và lẫn của Vũ tiên sinh còn ở chỗ ông “đọc nhầm” câu đại tự trên hoành phi đình Bình Đà, hoành phi ghi rành rành “Thánh Tổ Siêu Việt”, ông lại đọc thành “Vi Bách Việt Tổ”. Sự “nhầm” của ông còn ở chỗ cái ấn giả ở đền Trần (Hưng Hà – Thái Bình), trên đó có bốn chữ Thượng Nguyên Chu Thị (Họ Chu ở huyện Thượng Nguyên – bên Tầu) mà ông đọc thành Thiên Nhân Hộ Quốc, để đến nỗi Chủ tịch nước phải về khai ấn. Thêm một sự nhầm nữa là ông viết ca ngợi Bình Đà thời Lạc Long Quân: “Đất rồng chầu phượng múa – Phật chở che: Trăm trứng – Trăm con”. Ối giời ơi là giời, đạo Phật mới có chưa đến 2.600 năm, trong khi thời đại Hùng Vương theo truyền thuyết là 4.000 năm, thế mà Phật lại chở che được. Tài quá!
Nhân “dư âm ngày Giỗ Tổ” (là vì các cơ quan ban ngành của Việt Nam nghỉ lễ dài lắm, trước lễ, trong lễ và sau lễ cơ), tìm đọc lại bài chúc văn dâng lên vua Hùng của Vũ Tiên sinh, lại phát hiện một điều là tiên sinh xào xáo kinh người, một bài đem nhân bản ra để đọc, chỉ thay tí ngày tháng, nhuận bút lĩnh đều, lại thuộc hàng “khủng” nữa, vì có dán mác GS, AHLĐ mà. Thật xướng là một đại văn xào. Kính mời quý độc giả xem 2 bài này thì biết.
Năm 2010 | Năm 2000 |
IChúng con nay
Sáu mươi ba tỉnh thành: nhớ lại tổ tiên II Nhớ thuở xưa: Mẹ từng non cao tỏa sáng nghĩa nhân Đẹp gia đình trăm trứng trăm con Nào rừng rậm, đầm lầy, vực sâu, núi hiểm… chẳng quản xông pha Hiên ngang thay Phù Đổng diệt thù! Dựng non sông, qua mười tám vương triều III Kiên cường bất khuất: An Dương Vương kế nghiệp, hợp hai bộ tộc vốn thân thương IV Kể từ đây: Đạo trị binh đủ phép kinh luân Thế kỷ hai mươi: Hồ Chí Minh mở lối, ánh chiếu dương rực sáng cả mây trời V Thế mới biết: Nước giàu không chỉ quân lương VI Nay gặp buổi: Đảng ta đổi mới tư duy Rực muôn đời Hồng Lạc tinh hoa |
IMừng hôm nay:
Trống đồng dội tới, Toàn dân giỗ tổ Hùng Vương Bừng lên nhật nguyệt: Thuyền xuôi sóng vỗ, Từ đỉnh cao muôn trượng cơ đồ II Nhớ thuở xưa: Mẹ Âu Cơ Đẹp gia đình: trăm trứng trăm con Nào rừng rậm, đầm lầy, vực sâu, núi hiểm: Hiên ngang thay! Phù Đổng diệt thù! Vẻ vang mười tám vương triều Qua gian nan bao độ nổi chìm Chi công lao khai phá một thời kỳ Hãy xem như: Hội Diên Hồng rung chuyển cả trăng sao Thế kỷ hai mươi: Thế mới biết: III Chúng con nay: Sáu mươi mốt tỉnh thành: nhớ lại tổ tiên Nay gặp buổi: Đảng ta đổi mới tư duy Xin cúi nguyện: Trăm con một bọc, yêu thương nhau như ruột thịt chan hòa Bác Hồ dạy: hoàn thành nhiệm vụ Dấn thân cho nước, há ngại tử sinh |
THUỐC ĐẮNG
Cái ông Vũ Khiêu này phản văn hóa cực kỳ, loại bệnh háo danh vị kỷ, liều mạng vì chỉ thấy tiếng hoan hô tâng bốc suốt quãng đời phồn vinh giả tạo,nói chung cụ này bệnh trầm kha hết thuốc chữa!